Còn chút gì để nhớ
Bài cảm nhận tham gia cuộc thi "Trở lại học trò" của Nhà xuất bản Trẻ tổ chức nhân sự kiện ra mắt truyện dài "Lá nằm trong lá" 2011
Tôi đến với các tác phẩm “Còn chút gì để nhớ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cách đây 4 năm. Đó là tác phẩm đầu tiên và cũng là tác phẩm tôi yêu thích nhất trong những tác phẩm của chú Ánh.
Như một thói quen, tôi lật một trang bất kì và trang đầu của chương 16 hiện ra trước mắt tôi. Đọc qua một đoạn, tôi có cảm giác muốn tìm hiểu xem câu chuyện đang xảy ra giữa “tôi” và cô bé tên Quỳnh là như thế nào. Thế là tôi bắt đầu đọc từ đầu câu chuyện.
Câu chuyện đưa chúng ta đến với một mối tình hồn nhiên, trong sáng giữa Chương và Quỳnh trong những năm tháng Chương học tập ở Sài Gòn. Một mối tình như bao mối tình khác, có lúc giận hờn, có lúc lãng mạn. Một mối tình theo “kiểu… gia đình”. Mối tình của hai người cũng có lúc bị “xào xáo dữ dội” khi có sự chen chân của Bảo. Với khả năng làm thơ, cùng sự tấn công quyết liệt của Bảo thì Chương sẽ gì để bảo vệ tình yêu của mình trước sự cạnh tranh từ người bạn thân? “Sau một thời gian tấn công quyết liệt không thấy ăn thua, Bảo đã rút lui có trật tự” - Một kết quả có phần bất ngờ đối với tôi. Tôi đã hy vọng Chương sẽ làm gì đó để thổ lộ tình cảm của mình. Tôi cũng đã từng mong rằng sau này mình cũng sẽ có một mối tình đẹp như mối tình giữa Chương và Quỳnh.
Nhưng câu chuyện đã rẽ sang một hướng khác. Quỳnh đã không vượt qua được sự cản trở của ba, của những định kiến thời đó để tiếp tục mối tình của mình. Mối tình từ đó dần dần tan vỡ. Càng về cuối truyện, cảm xúc trong tôi càng có sự thay đổi rõ rệt. Từ vui dần dần chuyển sang buồn, một nỗi buồn ghê gớm. Buồn cho mối tình giữa Chương và Quỳnh, buồn vì sự hy sinh của Trâm. Mỗi khi đọc bức thư Trâm, tôi dường như muốn khóc. Có những lúc tôi nghĩ, nếu câu chuyện có một kết thúc có hậu hơn, nếu Quỳnh đồng ý với những ý kiến của Trâm hay đơn giản chỉ là thay đổi suy nghĩ bảo thủ của bác Tám thì câu chuyện sẽ như thế nào. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của cá nhân, và có thể chú Ánh khi viết truyện cũng đã nghĩ đến.
Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng qua thời gian, những kỉ niệm đã qua vẫn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.